Vũ Dạ
(Bình luận phim) - Một bộ phim hay, một thông điệp giá trị dành cho những ai tuy cũng chỉ là một người thường mắt thịt như bao người khác, nhưng lại muốn khác thường, muốn được tôn vinh một cách hão huyền, muốn được bất tử một cách vô căn cứ! Một câu chuyện cảm động và sâu sắc về tình yêu.
Ngày 11-8-2014, báo chí toàn thế giới đưa tin nam diễn viên 63 tuổi, từng đoạt giải Oscar, Robin William đã tự sát tại nhà riêng ở California (Mỹ), do mắc chứng trầm cảm nặng và những khó khăn về tài chính. “Sáng nay, tôi mất chồng và cũng là người bạn thân nhất của tôi. Thế giới mất một trong những nghệ sĩ được yêu thích và tài năng nhất” – bà Susan Schineider, vợ của Robin, phát biểu trước người hâm mộ.
Ảnh: Nam diễn viên Robbin Willams là một gương mặt rất quen thuộc với khán giả Việt Nam - Ảnh: Reuters
Robin Williams được biết đến như là một trong những danh hài được yêu thích nhất tại Mỹ. Ông nổi danh với chương trình hài “Mork & Mindy” và xuất hiện trong rất nhiều bộ phim của Holywood. Ông là gương mặt quen thuộc của khán giả Việt Nam. Những người xem truyền hình cáp hẳn không ít người biết đến bộ phim đặc sắc Bicentennial Man (tạm dịch: Người hai trăm tuổi). Trong bộ phim này, vai nam chính của ông đã gây được ấn tượng sâu sắc.
Bình luận án blog có bài bình luận về bộ phim Bicentennial Man dưới đây, như một lời chia tay và tưởng nhớ đến nam diễn viên tài năng Robin William.
--------------------
Tình yêu của người máy và khát vọng làm NGƯỜI
Người hai trăm tuổi (Bicentennial Man) là một bộ phim khoa học viễn tưởng tâm lý xã hội sản xuất năm 1999. Bộ phim được chuyển thể dựa theo cuốn tiểu thuyết The Positronic Man, bởi đồng tác giả Isaac Asimov và Robert Silverberg. Nội dung tác phẩm đề cập đến các nhiều vấn đề xã hội một cách sâu sắc: tình yêu, định kiến, sự sáng tạo, cái đúng cái sai, thậm chí là vấn đề tình dục, tình yêu và sự bất tử. Đạo diễn Chris Columbus và hợp tác sản xuất bởi Touchstone Pictures và Columbia Pictures.
Nội dung bộ phim
Nhân vật chính là Andrew Martin (Robin Williams đóng) vốn là một robot gia nhân tiên tiến (người máy giúp việc nhà) được một người đàn ông tên Richard Martin mua về làm quà tặng cho cô con gái út Amanda Martin.
Ngay từ những ngày đầu tiên, mọi người trong gia đình Martin đã coi Andrew như là thành viên thật sự trong nhà. Chỉ vài tháng sau, họ dường như đã quên mất đó là một người máy
Do được gắn một con chip (bộ não) đặc biệt, có khả năng phát triển hệ tư duy và cảm xúc, Andrew trở thành một người máy có khả năng hiểu được cảm xúc của con người và trong giao tiếp nó biết đặt ra những câu hỏi thú vị, thông minh về các vấn đề nhân sinh.
Qua chăm lo từng bữa ăn giấc ngủ cho cô chủ nhỏ Amanda, Andrew đã thầm biết "yêu" khi cô trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Tuy nhiên thân phận là một người máy gia nhân, nó không thể thổ lộ tình cảm của mình. Ngày Amanda vào nhà thờ làm lễ cưới, Andrew chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn.
Kể từ sau đám cưới của Amanda, khát khao được làm người, được yêu ngày càng lớn dần trong nhận thức của Andrew. Nó muốn được tự do, được lao động, biết vui buồn và được yêu. Cô chủ nhỏ đã cho nó điều đó.
Thời gian trôi nhanh. Những thành viên người thân yêu trong gia đình Martin lần lượt về với thế giới bên kia, trong khi người Andrew chẳng có gì thay đổi trong dáng vẻ bề ngoài.
Một ngày nọ, Andrew tìm gặp Rupert Burns, một chuyên gia tài năng về công nghệ chế tạo người máy. Nó thổ lộ tâm tư và được ông giúp đỡ để từng bước nâng cấp, phát triển gần hơn với những tính năng của một con người thật sự.
Trong quá trình đó, trong một lần về thăm cô chủ nhỏ ngày nào, cơ hội cho Andrew gặp được cô gái xinh đẹp duyên dáng Portia Charney (do Embeth Davitdz đóng) - cháu gái của cô chủ nhỏ Amanda (nay đã là một bà già).
Qua những lần gặp gỡ, trò chuyện, cãi vã ban đầu, từ chỗ chỉ xem là chuyện đùa vui, nhảm nhí, trong trái tim của Portia bắt đầu thấy xao xuyến mỗi khi gặp người máy Andrew. Hình hài của người máy cũng ngày càng dần giống con người hơn dưới bàn tay tài hoa của Burns.
Vì tình yêu, người máy xin được ... làm người!
Cho đến một ngày nọ, khi nghe tin Portia chỉ còn 2 tuần nữa là làm đám cưới với vị hôn thê của mình. Andrew đã tìm đến gặp cô, nói với cô rằng đó là một quyết định sai lầm, gây nên mối hoài nghi trong chính suy nghĩ của Portia. Anh chàng người máy này còn cả gan thổ lộ tình yêu nam nữ với Postia và xin nàng một nụ hôn cuối cùng!
Nhưng nụ hôn ban tặng đó không phải là một nụ hôn đùa giỡn vô giác như Portia thoạt nghĩ. Mà chứa đựng sự thăng hoa, cảm xúc. Portia bàng hoàng khi nhận ra mình hình như đã và đang yêu một cỗ máy!
Thế rồi, theo logic kiểu Mỹ, Portia đã quyết định chung sống với Andrew. Mối quan hệ của họ tuy khác thường nhưng có niềm vui và hạnh phúc thật sự của tình yêu nam nữ. Vì Andrew đã được chuyển hóa, nâng cấp từng bước, để ngoài cảm xúc vui buồn, còn biết ăn, uống một cách thưởng thức và thậm chí là quan hệ tình dục như một con người!
Cho đến một hôm nọ, Portia buồn rầu nói với Andrew: Nếu chúng ta ở cùng nhau, chúng ta sẽ không bao giờ được chấp nhận.
Andrew hỏi: Vì anh không phải là con người? Rồi tự nói: không thể được.
Andrew quyết định nộp đơn đến Tòa án Quốc hội thế giới để xin được công nhận là con người. Để được chính thức cưới và chung sống vợ chồng với Portia như bao cặp đôi bình thường khác.
Phiên tòa đã diễn ra trong sự hồi hộp, khắc khoải của Portia bên dưới.
Tòa hỏi: Anh muốn chúng tôi thông qua tuyên bố anh là một còn người?
- Vâng, đặc biệt là khả năng kết hôn với một con người.
Nghe Andrew trả lời, Portia xinh đẹp và hạnh phúc, nở nụ cười chờ đợi.
Tòa: Chúng ta phải đối diện với sự thật là dù ông giống con người thế nào đi nữa, thì ông cũng không thuộc bộ gien con người, mà ông là một thứ hoàn toàn khác. Ông là một thứ nhân tạo.
Andew: Thế việc một người đeo một quả thận nhân tạo như ngài không phải là nhân tạo từng phần ư?
Tòa: Theo từng phần, đúng.
Andrew: Vậy tôi cũng là con người nhân tạo theo từng phần
Tòa hỏi: phần nào?
Andrew chỉ vào ngực mình: ở đây. Đó là vì trí của trái tim, biểu tượng của tình yêu.
Vị quan tòa chỉ vào đầu mình: còn ở đây?
.
Andrew lúng túng: Đúng là tôi còn được trang bị bộ não positron
- Vì bộ não đó, anh được bất tử?
- Đúng vậy.
Quan tòa giải thích:
Xã hội có thể chịu đựng được một robot bất tử, nhưng không bao giờ chịu đựng được một con người bất tử, vì nó sẽ đánh thức sự ganh tỵ, sự giận dữ. Do vậy phiên tòa này không thể và không chấp nhận tính người của ông. Quyết định của tòa là từ nay trở về sau, Andew tiếp tục là một robot. Một cỗ máy cơ khí không hơn.
Dù bị bác yêu cầu được tuyên bố là người, Nhưng Andrew và Portia vẫn tiếp tục chung sống hạnh phúc bên nhau.
Nhưng nếu con người thực sự, hẳn ai cũng luôn phải đối mặt với vấn đề lão hóa và chết đi. Điều đó lại không bao giờ xảy ra với Andrew.
Nhiều năm sau đó, khi cô gái xinh đẹp Portia ngày nào nay đã là một bà già 75 tuổi (dù vẫn khá trẻ trung như 50 tuổi). Nhưng giữa hai người đã không còn phù hợp về dáng vẻ bề ngoài khi Andrew vẫn "trẻ" như ngày nào.
Portia nói: Em cảm thấy không chắc, không phải về tình yêu của chúng ta. Nhưng em không muốn theo cách thức của anh. Và em muốn ra đi, vì đó là quy luật. Mọi người rồi đều sẽ qua đời.
Andrew thổn thức: Đúng vậy. Chỉ có một điều thôi, là anh không thể sống thiếu em.
Hai người chỉ biết im lặng nhìn nhau...
Andrew nay đã là một người máy vô cùng thông minh, trưởng thành theo thời gian. Anh đã đi đến một quyết định là tiếp tục sửa đổi hệ tuần hoàn máu trong cơ thể mình, để làm lão hóa hệ thống, các bộ phận. Để mình cũng được "ra đi" cùng Portia. Và điều quan trọng nhất, là được loài người công nhận tình yêu, hôn nhân của mình với Portia.
Một phiên tòa nữa đã diễn ra 50 năm sau phiên tòa trước. Lần này, Andrew đã trở thành một ông già thật sự. Tại tòa, ông nói: Tôi muốn là chính tôi!
Tòa hỏi: ông đã thu xếp để chết chưa?
- Thưa tôi đã chuẩn bị. Tôi đang già đi và cơ thể đang hư hỏng dần như các vị. Là một robot, tôi có thể sống mãi. Nhưng hôm nay tôi muốn nói tôi thà chết như một con người, còn hơn sống một đời làm cỗ máy.
- Sao ông lại muốn điều đó?
- Để nhận thức được tôi là ai và là gì, chính xác, không phải là để được tung hô, được tán thưởng mà đơn giản là sự thừa nhận. Bằng cách tôi sống và được chết trong đàng hoàng.
Cả tòa yên lặng, mọi người yên lặng.
Chủ tọa: Điều ông yêu cầu là đặc biệt phức tạp và có thể gây tranh cãi. Do vậy ông cần phải kiên nhẫn, chờ tòa quyết định.
Andrew nói: Cám ơn sự kiên nhẫn của tòa.
Và ông đã lần đầu biết khóc. Những gọi lệ đầu tiên của người máy, trong sự thổn thức, yêu thương của vợ ông - nàng Portia đang ngồi bên dưới.
Ra đi bên nhau trong hạnh phúc
Trong cảnh cuối cùng của bộ phim, Andrew và Portia, hai thân thể già nua nhăn nheo đang nằm trên giường bệnh. Hôm nay là một ngày đặc biệt. Quốc hội thế giới sẽ đưa ra phán quyết có công nhận Andrew là người hay không.
Portia nói: Quốc hội nói gì không quan trọng nữa.
Cô y tá mở TV, Chủ tọa Quốc Hội thế giới tuyên bố:
Andrew là một người máy. Trong vài giờ nữa sẽ 200 tuổi. Nghĩa là ngoại trừ những con người sống lâu trong truyền thuyết, Andrew là người già nhất trong lịch sử loài người. Bằng tuyên bố này, tôi hợp thức tính người của ông ấy và công nhận hôn nhân giữa Andrew và Portia!
Nhưng Andrew đã vĩnh viễn ra đi ngay trong thời khắc đặc biệt ấy. Không biết ông có kịp nghe được điều mà mình hằng mong ước? Có thể có mà cũng có thể là không. Nằm bên cạnh ông, người vợ chung thủy Portia nói: "Có lẽ ông ấy không cần nghe", vì bà tin rằng tình yêu của họ suốt bao năm qua đã chứng minh không cần đến việc ông có được tuyên bố là người hay không.
Rồi bà cũng quyết định ra đi theo ông. Bà nói cô ý ta giúp mình một việc - "Đó là mệnh lệnh của tôi: tháo máy". Portia đã chọn cái chết an tử cho mình. Câu nói cuối cùng của bà là: mong sớm gặp lại nhau. Rồi tay trong tay nắm chặt, họ đã cùng đi vào cõi vĩnh hằng, với nụ cười hạnh phúc còn vương mãi trên môi.
Một bộ phim cảm động, đầy tính nhân văn và đáng xem.
Dưới đây là một số hình ảnh về bộ phim.
-----------------------------
Người máy gia nhân Andrew lúc mới được sản xuất ra
Andrew và cô chủ nhỏ Amanda
Cô chủ nhỏ Amanda - lúc này đã già, Andrew và Portia trong lần đầu họ gặp nhau, lúc này hình dáng bề ngoài của Andrew đã khác trước rất nhiều
Người máy Andrew tỏ tình với Portia
Nụ cười ngời vẻ hạnh phúc của Portia
Những giây phút riêng tư hạnh phúc
Portia lo ngại tình yêu của họ sẽ không được xã hội chấp nhận. Đây chính là động lực để người máy Andrew quyết tâm trở thành một con người bình thường như bao người khác
Hãy vào Youtube, gõ "người máy 200 tuổi" để xem bộ phim đáng xem này.
-----------------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét